watch sexy videos at nza-vids!
phim sex truc tuyen
phim sex Anh ơi địt em đi, em nứng lắm rồi! Tải Ngay!
Phim sex online
Truyện Sex Hay
Nguồn : GocVideo.Sextgem.Com
Trang 2 trong tổng số 3


Bà Hội Đồng đang phân vân chia các phần thịt, bánh trái cho đám gia nhân cũng như khách thân quen và bà con xóm thì Tư Lùn kề xuống tai nói nhỏ:
- Thưa bà… Bà Chủ Quận nhắn tôi lên mời bà xuống gặp Bà Chủ Quận có việc gấp.
- Vậy hả, ừa…tao lên liền.
Bà Hội Đồng đứng lên vuốt tay vào đít quần, bà căn dặn:
- Nè, mấy chú chia đều ra rồi phân phát giùm nhen. Tôi lên nhà có chút việc.

Bà Hội Đồng bước vào phòng dành riêng cho bà Chủ Quận, thấy bà đang nằm đắp chăn lên tới cổ, mặt mày đăm chiêu lo lắng. Ngạc nhiên, ngỡ bà Chủ Quận trúng gió, bà Hội Đồng giọng chùng thấp như thì thầm:
- Chuyện này hệ trọng lắm. Tôi nói ra chị đừng kể ai nghe, cũng đừng làm gì cậu Đức. Đổ bể chắc tôi có nước độn thổ, bỏ quận luôn nghen chị Hội Đồng.
Nghe bà Chủ Quận nhắc tới thằng con trai, với vẻ mặt nghiêm trang, quan trọng, bà Hội Đồng hiểu vấn đề không phải đơn giản, liền bối rối hứa hẹn:
- Dạ… dạ… Tôi hứa với chị quận tôi không nói cho một ai biết cả. Còn thằng Đức con tôi, nó dính vô vụ này lạ gì vậy chị.
- Đâu có gì mà lạ. Chính nó vừa làm tôi suýt đứng tim, nghẹt thở, chạy báng mạng vìa phòng đó.
- Trời, hỏng lẽ nó say rồi… Nó đã hổn hào gì với chị vậy?
Bà Hội Đồng nhìn lại bạn dò xét, dạ xống xang, đánh lô tô, hoài nghi hỏng biết con trai mình có ăn nói hồ đồ thất lễ gì với bà Chủ Quận không. Bà Hội Đồng chợt cầm tay bạn dò hỏi:
- Chị quận, chỗ bạn bè với nhau, nếu như con trai tôi có lỡ lời nói gì phạm thượng, chị nể tình tôi mà tha thứ cho nó.

Bà Chủ Quận cười nhẹ, xiết tay bạn giải thích trấn an:
- Nói thật với chị, chuyện cũng chưa có gì đáng tiếc. Nhưng mà điều cậu Đức…
- Sao? Thằng Đức con tôi đã làm gì đến nỗi chị sợ seat dữ vậy.
_ Cậu Đức đòi tối nay qua phòng tôi. Nó van xin tôi dành cho nó một đêm hạnh phúc.
- Quỉ thần thiên địa ơi. Bộ cái thằng này học nhiều quá mất trí nhớ rồi chắc.
- Không… Tôi thấy cậu Đức tỉnh táo lắm.
- Hay tại nó bị rượu hành.
- Ừ, có lẽ như thế lắm. Tôi nghe mùi rượu ở miệng cậu ấy thật nực nồng.
- Chị Quận, mong chị thương tình đừng chấp nó nha chị.
- Nếu không thương, không nghĩ tình mình àl bạn là bà con xa chắc tôi đã la lên hồi nãy rồi. Có điều tôi sợ quá, nãy giờ đâu dám ngủ, lỡ nó vô đây làm ẩu chắc hỏng biết ăn nói làm sao.
- Được rồi… Mọi sự tôi sẽ thu xếp. Dù sao tôi cũng là mẹ của nó. Tôi hỏi mà nó không nói thật tôi hứa sẽ từ nó luôn.
Bà Chủ Quận hình như đồng cảm với mối tình si của chàng trai mới lớn. Dù sao bà cũng thoả mãn tính tự cao, kiêu hãnh của người phụ nữ đẹp, nên cầm tay bà Hội Đồng nhỏ nhẹ:
- Thôi… Chị cũng đừng nên la rầu cậu Đức khiến cậu ấy thêm hổ thẹn.
- Dạ… Tôi hiểu rồi, chị Quận qua phòng tôi nghĩ nhen.
- Ủa, còn chị?
- Tôi sẽ qua đây ngủ thế chị. Nếu nó mà sàm sỡ lạng quạng mò vô, tôi sẽ dạy cho nó một bài học đạo đức ở đời.
- Thôi chị à. Lỡ ra mẹ con chị buồn giận nhau tôi áy náy vô cùng. Ví lại tôi nghĩ cậu Đức hơi say nên ăn nói lung tung vậy thôi. Chị bỏ qua đi.
- Không sao đâu chị Quận. Tôi muốn thử xem nó đã hư thân mất nết đến độ nào rồi.
Bà Hội Đồng xin bạn một ít dầu bông bưỡi sịt lên tóc, một chút hương phan để đánh nơi cổ và hai má, thay bộ đồ bà ba của bà Chủ Quận mặc bữa trước nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung. Càng nghĩ bà càng chua xót, vừa thương vừa giận thằng con trai làm mất mặt cha mẹ, dòng họ. Tự nhiên hai giòng nước mắt bà tuông dài ướt đẫm bên má.

Gió lòn vô cửa sổ thổi hiu hiu mát mẻ, bà Hội Đồng phần vì mệt mỏi, phần vì thức đêm hôm khuya khoắc, nên chợp mắt ngủ quên lúc nào không hay. Đang mơ mơ màng màng, bà chợt giật mình thức giấc tỉnh lại thì trời ơi! Cả một nỗi xót xa, đau khổ tột cùng tràn ngập tâm hồn. Bà Hội Đồng đã hoàn toàn bị cổi truồng, áo sống phành cả nút kéo vạt qua hai bên, phô bày cặp vú căng tràn nhựa sống dù không căng cứng nhưng cũng đủ sức hấp dẫn đàn ông. Trên bụng bà, thân hình đàn ông không ai khác hơn chính là cậu Hai Đức đang hì hục nhấp nhô lên xuống.
Bà Hội Đồng tức giận ứa gan muốn hất nó té nhào xuống, rồi chửi cho nó một trận mới hả lòng. Nhưng bà nghĩ đến giọt máu nối dõi tông đường của họ nhà chồng. Nghĩ đến đứa con trai độc nhất bà đã đứt ruột mang nặng đẻ đau. Nếu như bà làm dữ, biết đâu con bà sẽ đau khổ nhục nhã mặc cảm tội lỗi đâm liều lĩnh huỷ mình thì bà càng khổ hơn.
Bà Hội Đồng cũng sợ nó biết được người đàn bà mà nó đang cưỡng hiếp không ai xa lạ hơn chính là mẹ ruột mình, thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi thế bà cố quay nghiêng mặt vào vách. Mặc cho Hai Đức càng lúc àng như con thú dữ, liên tục vò nắn hai đầu vú to đen. Thậm chí có lúc cao hứng chàng ta còn ghé miệng cắn miệng vào bầu vú. Bà Hội Đồng đau đớn rên nho nhỏ.

Hai Đức vô tình cứ tưởng là bà Chủ Quận thích thú trước sức khoẻ cường dương của mình, nên càng hùng hục cử động làm tình táo tợn, thô bạo hơn vì trong bóng tối cậu Đức đâu thể nhìn rõ mặt người phụ nữ mà chỉ càng gợi cảm qua mùi dầu và hương phan toả ngào ngạt mà chàng trai nghĩ rằng đó là bà Chủ Quận, và cũng không ngờ rằng mình có thể chiếm đoạt thân thể bà ta một cách dễ dàng như thế. Bởi nếu cự tuyệt lời hẹn của Đức thì bà ta mở sẵn then cài cửa làm gì. Ý nghĩ đắc thắng giúp Đức thêm hăng hái và say sưa lao vào cuộc làm tình với tất cả sự bồng bột.
- Hứ … hứ… hứ .. Đã quá, sướng quá dì ơi.
Bà Hội Đồng lúc đầu còn ức chết vì bị con làm nhục, nhưng càng lúc bà càng cảm thấy cơn động tình càng dâng cao. Đức càng dày vò thể xác, bà Hội Đồng càng khoái cảm. Có một điều bà không thể tin được là tự bà đã bắt đầu nhập trận hưởng ứng cuộc ái ân từ lúc nào bà không hay. Dù thật sự bà cố đè nén cảm xúc mà vẫn cứ bị lôi cuống tràn trề khoái cảm. Bà xiết cứng tấm thân to khoẻ của thằng con trai, rên ư ứ trong cổ họng theo từng cái nắc của nó.
- Uzzz… Uzzz … Uzzz…
Cuộc giao hoan xác thịt của bà Hội Đồng và Hai Đức chỉ chấm dứt khi cả hai cùng hưởng thụ tuyệt đỉnh vu sơn sau tiếng kêu rên đầy khoái lạc của bà Hội Đồng:
- Đức … Đức… Ôi … sướng quá.
Cậu Đức đã phờ phạc mệt lã người. Mồ hôi tươm nhễ nhại nằm lăn ra thở phì phò, chẳng còn muốn làm gì khác hơn là ngủ. Tuy vậy lúc bên tai chợt vẳng tiếng giọng xô đuổi khá quen quen dù có hơi khàn đục và nhẹ tợ hơi sương:
- Về đi… về phòng đi … kẻo chết hết.

Hai Đức tiếc rẽ thở dài, ngồi lên mặc lại áo quần. Tuy vậy, còn tiếc rẻ thân hình người đàn bà lớn tuổi địa vị cao sang nhưng cũng rất đa tình, rất bản lĩnh, nên Hai Đức bất ngờ nhoài lên mình bà Chủ Quận vẫn còn nằm trần truồng phơi da thịt trắng lờ mờ trong bóng đêm. Chàng ta mò mẫm rờ rẫm vào chỗ có chòm lông đen mịn, mọc dày như cỏ, sờ nắn đùa nghịch hơn nữa, nó cứ táy máy lên cái hột le làm cho người bà con rúm lại. Nó đắc ý cười vui hỏi khẽ:
- Nữa nghen dì… Tôi muốn yêu dì thêm lần nữa.
Nhưng giọng bà Hội Đồng lạc hẳn đi, thều thào xua đuổi:
- Đi … đi mà.
Hai Đức giật mình vì phản ứng khác lạ của người đàn bà lúc nãy hãy còn đam mê hoà chung khoái lạc ái ân với chàng, vậy mà giờ đã xô đuổi như oán hận. Hai Đức ngạc nhiên hỏi:
- Đuổi thiệt hả. Sao vừa rồi mê lắm mà?
Giọng bà Hội Đồng lại rít qua kẻ răng:
- Đi ra… Đi ra mau đi mà.
Hai Đức thở dài, đứng lên sau khi gỡ gạc bằng một cái bóp mạnh vào cặp vú căng tròn của bà Hội Đồng, nói nhỏ như tiếc rẻ:
- Uổng ghê… Sướng mà hỏng chịu thì thôi.

Đợi cho Hai Đức rời khỏi phòng một lúc lâu, bà Hội Đồng nước mắt lã chã rơi dài xuống má. Lò mò xếp sửa lại giường, cởi trả lại bộ áo quần cho bà Chủ Quận lặng lẽ trở về phòng mình, ngã vật xuống giường tức tưởi khóc, miệng kêu nho nhỏ đầy nỗi oán hận đau khổ tột cùng:
- Ông ơi! Dậy mà coi con ông đây nè!

Bà Hội Đồng lòng dạ rối như tơ vò. Bà sẽ nói làm sao với bà Chủ Quận, và đối xử với con trai bà như thế nào. Bà không thể nào nói lên sự thật đầy tủi nhục đau lòng này ra được. Chuyện mẹ con ngủ với nhau trên đời này làm sao dung thứ. Mà nào phải tại nó. Lẽ ra bà phải thức, phải đối phó với con trai khi nó mới vào phòng. Vậy mà vì phải thức đêm, vì sức khoẻ, bà rơi vào giấc ngủ quái ác, dẫn đến hậu quả khó lường. Bà câm nín chôn chặt câu chuyện loạn luân vào tận đáy lòng, hy vọng thời gian sẽ làm nhạt nhoà cơn sầu hận mà thôi.

Tiệc mừng cậu Đức đậu tú tài qua đi.
Thắm thoát một tháng trôi nhanh. Bà Chủ Quận đã về lại ngoài chợ quận Tam Bình, bỏ lại cậu Đức với nỗi thương nhớ không nguôi, vào ra khắc khoải. Chàng nhớ người đàn bà đó thì ít mà đam mê thân xác, ghi sâu đêm kỷ niệm khoái lạc thì nhiều.
Còn bà Hội Đồng cũng đã mang niềm tâm sự u uất. Há miệng mắc quai, làm sao bà có thể bày tỏ sự thật phủ phàng. Làm sao dám nói lên sự bí ẩn tồi tệ với bất kỳ một ai, dù cho người đó là bà Chủ Quận. Với thằng con trai bà Hội Đồng còn giữ ý hơn nữa. Mỗi ngày vào ra, thấy mặt nó bà nhớ đến chồng và cay đắng xấu hổ vô vàn. Không đêm nào bà Hội Đồng không khóc, van xin vong hồn ông chồng tha thứ cho bà, cứu giúp bà được an ổn tinh thần mà bà nào có thể nguôi ngoai.

Trước kia, những ngày hai mẹ con ở cạnh bên nhau, đối với bà Hội Đồng thật là êm đẹp và vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại là một cảnh địa ngục sầu đau đen tối bao nhiêu. Bà thường tránh mặt thằng con trai, thường sửa giọng mỗi lúc nó hỏi chuyện. Bà rất sợ nó khám phá ra người đàn bà mà nó đã ân ái là mẹ ruột của nó. Nếu điều đó xảy ra chắc bà chỉ còn có cách tự tử mà thôi.
Hai Đức chưa hề biết lý do mẹ chàng thay đổi thái độ. Nhưng qua một hai tuần, cảm thấy mẹ mình dường như có điều gì là lạ khó hiểu, dường như cố ý tránh mặt mình. Chàng lo lắng tự hỏi:
- Chẳng lẽ bà Chủ Quận kể tất cả mọi sự việc cho mẹ mình biết.
Hai Đức không thể làm ngơ, im lặng được nữa. Chàng cố ý gặp mẹ. Vào một đêm khuya, thấy mẹ đang ngồi võng ngoài hiên, chàng lơn tơn đến ngồi bên cạnh mẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Má chưa đi ngủ sao?
- Chưa… Má già cả rồi, ngủ nghê khó khăn lắm con à.
- Con thấy dạo này má như có chuyện gì buồn phải không?
Bà Hội Đồng giật mình luống cuống:
- Má… Có gì buồn đâu con.
- Con thấy má dường như có gì muốn dấu con.
Bà Hội Đồng bỗng lính quýnh lập lờ:
- Ờ không… Chẳng qua má nghĩ đến chuyện con đi du học nay mai. Chuyện mẹ con mình xa xôi cách trở. Má biết sống nay chết mai nên có phần khó ngủ vậy thôi mà.

Hai Đức thở dài, cảm thấy thương mẹ vô bờ bean. Chàng bỗng nắm tay bà Hội Đồng bóp nhè nhẹ. Nhưng bà lại nỗi da gà, ớn lạnh khẽ rùng mình vì cảm giác như bị điện giật khi bàn tay nó chạm vào người bà. Bà Hội Đồng rút tay về nói tránh:
- Tự nhiên má thấy khó chịu quá. Má vào trong nghĩ nghe.
Bà Hội Đồng cố ý trốn tránh cảm xúc kích thích giống như đêm nào cậu Đức vuốt ve khắp người bà. Không rõ cậu Đức ở một người đàn ông nào hay bạn bè hướng dẫn nào mà đã có được cái tài mân mê ve vuốt, dễ làm ngây ngất các bà như vậy. Hai Đức nói với mẹ:
- Má vô ngủ đi cho khoẻ.
Lời đứa con nói nếu bình thường là cả một niềm xúc động đối với bà Hội Đồng. Còn hiện giờ, sao bà cảm thấy ghê sợ, đau khổ thế nào. Bà giả vờ thản nhiên nói với con:
- Còn con sao không đi ngủ sớm đi. Hình như mai con lên Sài goon hỏi vụ du học phải không?
- Dạ.
- Nếu xong bao giờ con lên đường?
- Con cũng chưa biết nữa. Con còn phải chờ thông báo mới biết được.
- Má chỉ mong sao con học hành thành danh. Chớ có nên bê tha lêu lổng. Có gì xảy ra má khổ lắm nghe con.
Bà Hội Đồng rào trước đón sau vì bà nhớ đến cách làm tình, vốn liếng kinh nghiệm của nó mà bà lo sợ, thương hại cho thằng con trai sẽ lao vào chuyện hư đốn, tội lỗi nơi quê người đất khách.
Hai Đức cố tạo nụ cười dòn dã để bà Hội Đồng an tâm đỡ lo. Chàng nói chắc với mẹ:
- Con lớn rồi. Con biết suy nghĩ mà má.
Bà Hội Đồng chợt vọt miệng:
- Biết suy nghĩ mà con hành động như vậy à?
Hai Đức suýt nhảy nhỏm khi nghe bà Hội Đồng nói như vậy dù chưa hiểu rõ ý câu đó như thế nào. Chàng hỏi lại:
- Má nói con hành động gì sai quấy… Hay bà Chủ Quận đã nói gì với má?
Bà Hội Đồng ú ớ rồi cũng lanh miệng phản ứng:
- Ơ … Thật tình hôm đãi tiệc, má thấy con có vẻ gần gủi và săn sóc bà ta nên má nghi ngờ hỏi vậy thôi.
Hai Đức thở phào, đáp trở hàng hai cho mẹ hết phân vân:
- Má nói kỳ thấy mồ. Con mà có ý gì với bà ta. Chẳng qua con ít nói chuyện đâm ra dễ bị nghi ngờ. Má đừng tin lời ai cả. Ai bêu rêu con vậy má?
- Thế bữa nọ, nghe nói đâu con đùa giỡn quá lời gì với bà Chủ Quận có phải không?

Bà Hội Đồng muốn thăm dò ý thằng con trai bà xem phản ứng nó như thế nào. Vô tình Hai Đức thú nhận, dù chỉ một phần:
- À, té ra là như vậy. Nhưng con chỉ khen bà Chủ Quận đẹp và trẻ thôi chứ có gì quá đáng đâu.
- Con chắc vậy không?
- Dạ chắc mà má.
- Thôi được rồi, má tin con đó!
Bà Hội Đồng mừng húm trong lòng. Mặc dù bà biết thằng con trai bà nói dối mà lòng vẫn yên tâm hơn vì bí mật chưa bị phát hiện. Bà hỏi cho qua chuyện này chuyện nọ một lúc rồi bảo nó:
- Thôi khuya rồi. Vào ngủ đi con.
Hai Đức nhìn lom lom mẹ vô tình nói thật lên ý nghĩ của lòng mình:
- Má. Phải chi con còn nhỏ để được ngủ chung với má như hồi xưa thì vui biết mấy.
Bà Hội Đồng giật thót người, vội nạt ngang:
- Thôi đi cậu. Già rồi mà còn đòi ngủ với mẹ để măn vú hả?
Bà Hội Đồng lẳng lặng bước te te đi vào nhà. Cơ thể bà bỗng nhột nhạt khó chịu, tưởng chừng như hai vú mình có bàn tay của Hai Đức đang vò bóp mân mê như đêm nào.

*
* *

Hai Đức trở lên Sài Gòn đúng bốn hôm, chàng đánh giây thép về nhà báo tin cho mẹ hay là sắp sửa lên đường du học. Vì không thể về được nên Đức xin mẹ lên gặp để tiễn chàng xuống tàu. Bà Hội Đồng buồn não lòng vì phải xa con. Nhưng nó ra đi cũng thật đúng lúc như bà đang mong muốn. Vì chỉ năm ngày sau khi con bà rời nhà, bà Hội Đồng bàng hoàng chết điếng khi nhẫm tính lại thời kỳ kinh nguyệt hằng tháng của bà đã trôi qua có phần không ổn. Bà đã bị trể kinh mấy tuần qua.
Bà lặng người bơ phờ lo âu. Ở tuổi năm mươi như bà mà giờ cũng còn thai nghén sinh đẻ. Như vậy thì ai là cha đứa bé đây? Trời ơi! Bà đâu thể nào nói lên được sự thật. Mà giết chết bào thai mới tượng hình là mang trong bụng vừa là con bà vừa là cháu nội. Thật là trớ trêu và oái ăm làm sao. Nghĩ đến gia đình nhà chồng không còn ai nối dòng ngoài thằng con trai bà ra. Bà Hội Đồng chợt nảy sanh ý muốn giữ lại cái bào thai. Bà sẽ sanh và gởi con cho một nhà nào đó đang hiếm con. Và tặng cho họ một số tiền để nuôi dưỡng đứa bé.

Bà Hội Đồng cảm thấy vững lòng, đỡ lo nghĩ hơn trước, bà thu xếp chuyến đi lên Sài goon để tiễn thằng con trai bà đi du học.
Hôm tiễn Hai Đức xuống tàu, bà Hội Đồng muốn rủ bà Chủ Quận cùng đi cho có bạn mà cứ phập phồng lo sợ rủi mà nó hỏi han này nọ thì sẽ sanh chuyện rắc rối nên bà bỏ ý định đó mà chỉ rủ chú Sáu Thìn với Tư Cò đi theo ghe để tiện việc phụ bà mua sắm một số đồ dùng trong nhà.
Hai mẹ con bịn rịn, mắt người nào cũng đỏ chạch vì khóc. Bà Hội Đồng là kẻ đau khổ nhiều hơn ai cả bởi chỉ còn núm ruột mà đành phải xa cách. Bà cầm tay con trai dặn dò:
- Con qua Tây nhớ biên thư gởi về thường xuyên cho má nghen.
- Dạ… Con sẽ thường xuyên báo tin thi chuyện học hành sinh sống của con ở bean cho má biết.
- Con cũng đừng bắt chước bày điều cưới vợ đầm như ông “Sơn Sàm” xóm mình đó nghe. Lạ nước lạ cái, ngôn ngữ bất đồng, mẹ chồng và nàng dâu. Khó khăn lắm nghe con.
- Đó… Chưa gì mà má ghen rồi. Nói vậy chứ con hổng có mê mấy cô đầm đó đâu. Má yên tâm đi.

Câu nói vô tình của Hai Đức khác nào mũi dao nhọn khơi gọi nỗi đau dấu kín trong lòng bà Hội Đồng. Bà giả bộ hờn lẫy, trách khéo con trai:
- Tổ cha bây chớ ghen.
Hai Đức đứng cười xoà nhìn mẹ với đầy nổi thương cảm. Con tàu đã sắp đến giờ khởi hành. Bất ngờ Hai Đức ôm siết mẹ trong vòng tay, hôn lấy hôn để, khiến bà Hội Đồng nhột nhạt ú ớ kêu lên:
- Đức… Đức …
Hai Đức giật mình rời mẹ ra, chăm chú nhìn bà như một vật kỳ lạ trên đời. Chàng vừa mang máng nhớ ra giọng kêu tên mình nghe quen thuộc mà không nhớ là của ai và ở đâu.
Thấy con trai tự dưng nhìn mình trân trối, bà Hội Đồng rợn da gà vì hiểu rằng sơ ý bà đã để lộ phần nào sự thật. Bà vội hỏi khoả lấp:
- Nè… Bộ con nhìn má cho kỷ để khỏi quên phải không? Phải chi hồi nẳm má chụp tấm hình kỷ niệm với con thì quí biết chừng nào.
Hai Đức lắc đầu hồi tỉnh. Chàng nghĩ chắc có lẽ mình đã bị ám ảnh vụ đêm đó chứ giọng nói của mẹ với bà Chủ Quận đâu hề giống nhau bao giờ.

Hai Đức hôn lên trán mẹ lần nữa rồi chạy vội lên cầu thang tàu. Bà Hội Đồng nhìn theo bóng thằng con trai bà, nước mắt đầm đìa kêu vói theo:
- Đức… Đức coi chừng té. Cái thằng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp!
Hai Đức đứng trên boong tàu vẫy vẫy tay chào từ giã mẹ, môi cố nở nụ cười mà lòng bồi hồi thương cảm vô vàn. Bà Hội Đồng, chú Sáu Thìn và Tư Cò đứng dưới bean cũng vẫy vẫy khăn noun chia tay cậu Hai Đức trong khi con tàu từ từ xa bean ra giữa giòng sông Sài goon rồi xa dần, cho đến khi chỉ còn là bóng mờ ở cuối chân trời xa thẳm.
Hai Đức qua Paris được bốn tháng, thư nào gửi về cậu cũng không quên hỏi thăm bà Chủ Quận. Đọc thư con mà bà Hội Đồng xúc động, man mác nỗi buồn. Mặc dù bà không ghét bỏ gì bà Chủ Quận, nhưng bà cũng thấy ức chế ghanh tị vì con trai bà vẫn khắc ghi sâu đậm cái đêm cưỡng đoạt thể xác người đàn bà nó đã đam mê. Bà tủi thân và chợt thấy ấm ức sao nó không hỏi thăm về đời sống mẹ thật nhiều, không lo mẹ tuổi già cô đơn sầu muộn. Thế mà hầu như thư nào nó cũng nhắc mẹ gởi lời ân cần hỏi thăm, chăm sóc bà Chủ Quận.

Bà Hội Đồng đọc xong xé thư và lầm bầm cau có. Đã thế, càng về sau, thư của Hai Đức viết càng thưa dần. Bà Hội Đồng không hiểu thằng con bà đang làm gì bên Tây. Ốm đau hay tai nạn gì đây? Đêm nào bà cũng thắp nhang cầu khẩn Phật Trời phù họ cho bà. Bà cũng van vái chồng sống khôn thác thiêng, độ trì cho nó được khoẻ mạnh, tai qua nạn khỏi.
Nhưng vắng thơ Hai Đức, bà Hội Đồng lo lắng nhiều hơn khổ tâm. Bước sang tháng thứ tư, cái bụng của bà bắt đầu lúp lúp, nổi u như gò mối mới đùn. Bà nịt bụng sát vào hơn. Cố tình mặc áo rộng, lấy cớ lớn tuổi tu hành để che dấu cái bầu. Vậy mà lúc nào bà cũng bị mang cái mặc cảm người ta biết rằng bà có bầu, người ta nhìn bà bằng ánh mắt soi bói, dè bỉu, cười cợt lén lút.
Bà Hội Đồng trở nên cáu gắt với mọi người, kể luôn cả chú Sáu Thìn là người trước giờ bà rất nể nang, mềm dẻo, ăn nói dịu dàng như đối với bậc cha chú.
Cuối cùng bà Hội Đồng sợ để lâu cái hủ mắm xì ra thúi mặt với bạn bè thiên hạ. Bà gọi riêng con Tư Lùn, vốn là bạn ở thân tín, nuôi nấng trong nhà từ hồi còn là con nít, mến tay mến chân, sớm hôm hủ hỉ chủ tớ, nhất là từ khi Hai Đức vắng nhà.

Tư Lùn nghe chủ gọi đêm hôn, ngỡ rằng bà Hội Đồng bị trúng gió cảm mạo, Tư Lùn qúynh quáng chui khỏi nốp, chạy bương lên tới cửa buồng.
- Khuya lơ khuya lắc bà gọi con có việc chi gấp vậy?
Bà Hội Đồng nằm dài trên bộ phản bóng ngời nước mun đen tuyền, vẻ như mệt mỏi ra lệnh:
- Mày phủi cẳng leo lên bóp tay chân cho bà coi. Hồi chiều ra vười coi tụi nó lên liếp xong bà vô ăn mấy miếng trầu, vậy mà bà ể mình mỏi tay nhức chân quá.
Tư lùn nhanh nhẹn làm theo lời bà chủ. Dù cơn buồn ngủ vẫn còn mà Tư Lùn đâu dám từ chối. Vừa xoa bóp cặp đùi trắng phau như bột, chị ta thầm tấm tắc khen ngợi:
- Bà già năm mươi rồi mà cặp đùi còn săn chắc, tho thả như con gái vậy.

Tư Lùn bỗng ngáp dài bởi giấc ngủ bị phá nửa chừng. Bà Hội Đồng dường như hiểu ý nên bà hỏi xã giao:
- Nè… Sẵn có bây lên, bà hỏi lại cho khỏi quên.
- Dạ, bà hỏi gì con?
- Nghe nói hồi trước quê con ở Cô Tô, Hà Tiên phải hôn?
- Dạ đúng.
- Ủa… Rồi sao bây lưu lạc tới Tam Bình này vậy?
- Chẳng là hồi con mới 5 tuổi, má của con mất sớm, tía con đi ghe vỉa hay tin má chết, tía con mới cho con xuống ghe đi theo. Trôi nổi khắp xứ, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chừng tới đây, tía con bạc phước mắc bệnh nặng theo ông bà. Con côi cut bơ vơ, bà biết chuyện nên rước con vìa nuôi đến giờ. Tính ngót ngét cũng trên 2 năm rồi.
Tư Lùn nói đến đó bỗng khựng lại hỏi bà Hội Đồng:
- Nhưng … Chuyện này bà biết rành hơn con mà!
- Ừa… Đầu óc tao bây giờ sao kỳ quá, hổng nhớ gì hết trọi.

Nói xong bà Hội Đồng trở mình định nằm sấp cho Tư Lùn đấm lưng, nhưng chợt nhớ tới cái bầu làm bà lấn can, khó chịu, bà đành nằm ngửa lại. Vô tình tà áo bay vạt lên. Tư Lùn thấy rõ cái bụng bà chủ căng tròn có u có nần, nhưng đâu nghĩ đó là thai nghén mà do map mỡ. Chị ta khen:
- Chu choa… Dạo này bà phát phì ra.

Bà Hội Đồng nhột cứng người vì mắc cỡ. Bà lầm tưởng Tư Lùn bóng gió xa xôi. Bà cựa mình gắt gỏng:
- Con này bộ rủa tao hả. Mập mạp gì thây kệ tao. Trù ẻo hoài?
- Dạ … Con đâu dám. Con thấy bà phát tướng thiệt tình chớ bộ.
- Thôi dẹp ba cái vụ đó đi. Nè, vậy chớ bên Hà Tiên mày còn ai bà con thân thích gì hôn?
- Dạ còn… Ở bean con còn người cậu Năm, mần nghề giăng câu. Ủa, mà bà hỏi chi vậy?
- Nhà bển có rộng rải không?
- Dạ… Thì dân chài lưới mà, kiếm đồng nào lủm đồng đó. Nhà cửa như cái chòi còn thua cái chuồng trâu của bà nữa đó.
- Mà bây nhớ đường vìa bển hông?
- Dạ nhớ. Ủa mà chi vậy bà?
- Con này sao cứ hỏi hoài. Thôi xuống sửa soạn áo quần. Nhớ dặn thằng Tư Cò lo ghe cộ, khuya đưa tao với bây vìa bển.
- Dạ… để con xuống nói với chú Tư Cò là bà biểu lo ghe cho bà mai đi sớm.
- Nhớ dậy sớm à. Nè, tao dặn mày hỏng được nói ví ai là đi đâu nghe chưa. Dặn thằng Tư cũng ngậm miệng cho tao.
- Dạ… Lỡ mấy dì chú như ông Sáu hỏi thì con nói sao hở bà?
- Thì mày nói hỏng biết có được hôn?
- Dạ, được. Thưa bà con xuống chòi.

Chuyện bà Hội Đồng Tơ ở Tắc Bằng Lăng, bỗng nhiên mất tích được đồn đãi khắp đầu trên xuống xóm dưới, đủ điều thêu dệt. Nhưng chung qui cũng chẳng ai mò ra sự thật. Có người còn ác miệng ác mồm phao tin rằng bà Hội Đồng đi chợ gõ dây thép cho con trai, lúc vìa ngang qua vàm Cả bị chìm ghe.
Chỉ có một người duy nhất là chú Sáu Thìn biết rõ cô chủ của mình còn sống. Nhưng chú cũng mù tịt về việc bà Hội Đồng đi đâu, mần gì. Giữa đêm khuya hôm đó, trước giờ lui ghe vì phải chờ con nước, bà Hội Đồng đã kêu chú Sáu Thìn lên dặn kỹ:
- Chú Sáu ở nhà coi sóc lúa thóc, trâu bò. Tui đi ít lâu sẽ vìa.
- Dạ… Bà Hội Đồng cứ an tâm, việc nhà có tui lo.
Thế rồi bà Hội Đồng ra đi. Tiền bạc vòng vàng mang theo hay cất dấu chỗ nào không ai rõ. Nhưng ông Sáu Thìn bình chân như vại, ngày ngày chăm sóc ruộng đồng điền cho chủ, không hề xê xít đồng xu lon gạo. Lâu dần, vụ bà chủ vắng nhà chẳng còn nghe ai nhắc nhở tới nữa. Ông Sáu Thìn buổi đầu còn thắc mắc, nghĩ tới tính lui đủ điều mà rồi về khuya về dài, chú cũng ngơ luôn. Chủ dặn sao làm vậy, tới đâu hay tới đó. Tính ra bà Hội Đồng đi đã tròn sáu tháng.
Trong lúc đó, ở Hà Tiên, chỉ có Tư Lùn và Tư Cò biết rõ nội vụ bà Hội Đồng mang bầu oan.
Một đêm, Tư Lùn đang ngủ say như chết, bỗng bị Năm Bo kêu dậy giật ngược, giục giã:
- Lùn … Con mau chân lẹ cẳng chạy xuống rước cô mụ Năm lên gấp… Hình như bà chủ bây chuyển bụng đau rên dữ lắm rồi đó.

Tư Lùn ngáy ngủ, nửa mê nửa tỉnh bương bã xách đèn chạy đi rước cô mụ Năm, lúc đó cũng đương bận đỡ đẻ cho một bạn chài. Chừng Tư Lùn với cô mụ tới nơi, thì ông Năm Bo đã làm bà mụ bất đắc dĩ cho bà Hội Đồng rồi.
Con nhỏ chào đời, nặng hai ký lô rưỡi, mặt mày xinh xắn, mủm mĩm thật dễ ghét. Đã vậy, trên lưng còn có cái dấu son tơ cỡ trứng gà trông thật ngộ nghĩnh.
Bà Hội Đồng không chịu đặt tên, vì bà lâu nay chỉ mong ước rằng sẽ sanh được con trai ngờ đâu đứa bé lại là con gái. Vẻ mặt bà buồn xo. Bà tâm sự với anh Năm:
- Thiệt tình con tui đứt ruột đẻ ra, trai hay gái gì tui cũng thương hết. Ngặt một điều là tui không thể nào đem đứa con này vìa Tam Bình được. Bởi vậy tui muốn cậy nhờ anh thương cho trót mà nuôi dưỡng đứa bé này giùm tui.

Ông Năm suy nghĩ một hồi lâu trả lời:
- Tui già cả trọng tuổi biết còn khoẻ mạnh được bao lâu. Nhận con bà lỡ tui ngã lăn ra chết bất đắc kỳ tử thì lấy ai chăm sóc nuôi nấng nó. Chuyện người ta dị nghị đàm tiếu thây kệ họ.
- Anh Năm à. Đâu phải tui sợ gì thiên hạ dèm pha mà chỉ vì thằng anh nó…
- Ủa… Thằng anh nó thì mắc mớ gì mà bà sợ?
Bà Hội Đồng vụt khóc nức nở, một lúc lâu bà mới nguội ngoai tâm sự:
- Hổng dấu gì anh. Đàn bà có phút nhẹ lòng ăn năn hối hận thì đã chuốc nhuốc nhơ. Nhưng vì thương bào thai vô tội nên tui ẩn nhẫn chờ đợi ngày sanh đẻ xong sẽ giao con cho cha nó, ngặt cái ảnh chết rồi. Đem con nhỏ vìa, con trai tui nó làm nhục tui mặt mũi nào mà nhìn nó.
- Nhưng mà …


<< Lùi - Tiếp theo >>
U-ON